Lương y Nguyễn Ngọc Đông

(Lương Y, nhà nghiên cứu khoa học độc lập chuyên sâu y dược đông phương Nhật Bản)

Nguyễn Ngọc Đông (Dr. Đông)

Ai trong đời cũng một lần có những ước mơ và khát vọng về tương lai tươi sáng cho bản thân, cho gia đình và xã hội. Tôi – Lương y Nguyễn Ngọc Đông cũng đã từng có những ước mơ cháy bỏng như thế: “ Cậu bé này có một niềm khao khát làm được điều gì thật giá trị, để phụng sự lớn cho xã hội” đó là lời nói của một thầy giỏi về tướng số đã nói với tôi ngay từ lần gặp đầu tiên.

Vào một buổi tối năm tôi tròn 8 tuổi, tôi đã ngước lên bầu trời, nhìn về phía những vì sao, với mong muốn đủ lớn thực hiện giấc mơ để đóng góp cho xã hội. Kể từ ngày hôm đấy tôi luôn cảm nhận trong mình có một điều gì đó thôi thúc thật mãnh liệt, nhưng rất mơ hồ và thật khó lý giải, cho đến một ngày, khi tôi biết điều gì sẽ thực sự đến với mình.

Ba mẹ đặt tên tôi là Ngọc Đông với mong muốn, tôi sẽ trở thành một viên ngọc sáng ở phương Đông, năm tháng dần qua, tôi lớn lên với những kỳ vọng của ba mẹ. Nơi tôi sinh là một vùng núi phía Bắc, Bắc Trung Bộ, nơi khí hậu thay đổi bốn mùa, nơi miền quê khô cằn sỏi đá, với đồng ruộng, bao vất vả mưa nắng của người dân nơi đây, đó là những buổi sáng thức giấc thật sớm cho đến khi đêm khuya trăng lên mới là lúc kết thúc một ngày lao động.

Thủa nhỏ, mỗi khi kỳ nghỉ hè đến tôi lại có dịp về quê phụ giúp Ông, Bà làm công việc đồng áng, với thân hình gầy gò , ốm yếu, tôi nhanh chóng bị nhiễm lạnh nhiều lần, dẫn tới những căn bệnh về đường hô hấp ” viêm xoang mũi, Ho, hen phế quản. Căn bệnh đó theo tôi suốt nhiều năm, hành hạ tôi, làm cho tôi luôn gầy gò, đám bạn cùng lứa chê cười tôi vì tôi nhỏ con hơn, thấp hơn và nhẹ cân hơn, cả sức khoẻ yếu hơn chúng rất nhiều… ba mẹ đã đưa tôi đi chạy chữa khắp nơi, nhưng bệnh cũng không giảm, bệnh ngày càng nặng do sức khoẻ của tôi kém đi rất nhiều, tôi thực sự rất buồn và tự hỏi “ Vì sao tôi không thể có một cuộc sống khoẻ mạnh và được hít thở bầu không khí bình thường như người khác”.

Năm đó tôi nhớ là khoảng thời gian khi đã được hơn 10 tuổi, tôi có chia sẻ bệnh tình và nỗi khổ tâm do bệnh xoang mãn tính gây ra cho ông nội của tôi, ông bèn lấy một thứ thuốc dung dịch màu vàng tươi nhè nhẹ, rồi cho vào một cái lọ đưa tôi nhỏ vào mũi. Tôi thật bất ngờ ngay từ lần nhỏ đầu tiên, tôi đã thấy hết nghẹt mũi, sau khi nhỏ 30 giây, rất nhiều dịch mủ được đẩy ra ngoài. Tôi thực sự bất ngờ vô cùng và cực kỳ thú vị, liền hỏi ông về thứ thuốc thần diệu này. Trong đầu tôi lúc ấy nhiều băn khoăn lắm, tại sao ông tôi chỉ là một người nông dân bình thường thì “bài thuốc này ở đâu ra?” “Tại sao ông lại có bài thuốc kỳ diệu đến như vậy?” Đáp lại những thắc mắc đó, ông tôi từ từ kéo tôi lại đầy thương yêu rồi bảo: “Cháu lại đây ông kể cho nghe” tôi nhẹ nhàng ngồi vào lòng ông và nghe ông kể lại câu chuyện:

“Ngày đó sau năm 1945, thời toàn quốc kháng chiến, người Nhật Bản sang Việt Nam rất nhiều, trong một buổi sáng khi ông đang làm đồng, có một đoàn người Nhật đi qua khu vực đó, bị lạc đường, họ xuống hỏi đường, thông qua người phiên dịch, ông đã tận tình dẫn họ và chỉ đường cho họ một quãng đường xa. Sau đó đoàn nghiên cứu người Nhật đó có ở lại một thời gian, nên ông dẫn họ đi khá nhiều nơi trong làng. Đó là đoàn nghiên cứu về khoa học, y dược và nông nghiệp. Trưởng đoàn là vị tiến sỹ nghiên cứu có tên Masuko. Khi đó Ông tôi cũng bị nghẹt mũi và dịch mũi rất nhiều, nhà không có tiền cũng chẳng khám chữa gì, cứ để vậy, cũng chỉ nghĩ cảm cúm thông thường, khi đi dẫn đường cho đoàn nghiên cứu, vị trưởng đoàn thấy vậy, biết ngay ông bị căn bệnh viêm xoang, ông ta liền cho ông nội tôi một ít thuốc họ mang theo, khi nhỏ vào mũi thấy thông thoáng mũi, sạch sẽ mũi, nhưng họ mang đi quá ít thuốc, không đủ để chữa khỏi.

Vào ngày đoàn gần rời khỏi địa phương, ông Masuko rất cảm kích tấm lòng thiện lương, nhiệt tình của ông nội tôi nên muốn đền đáp sự nhiệt tình đó, ông ấy bèn lấy một tờ giấy, ghi lại công thức bài thuốc xoang cho ông tôi bằng Tiếng Nhật, người phiên dịch đã nói qua về những thành phần và tỉ lệ để tạo nên loại thuốc xoang ấy. Ngài Masuko còn tâm sự rằng, ngài có dòng dõi Samurai, dòng dõi kiếm đạo, nên bài thuốc xoang có sự hiệu quả tốc độ nhanh sắc lạnh của tinh thần kiếm đạo Nhật Bản mỗi khi vung kiếm ra tấn công mục tiêu, nhưng lại hoà quyện với sự nhẹ nhàng tinh tế tuyệt đỉnh và tinh khôi như những cánh hoa anh đào rơi rụng. Trong bài thuốc này có khoảng gần chục vị thảo dược đông phương Nhật Bản, nhưng nổi bật là có thành phần giống như rượu sake và một thành phần nữa là tỏi đen. Bài thuốc xoang của vị tiến Sĩ Masuko có tốc độ hiệu quả nhanh chóng nhưng mang tinh thần Samurai cứng rắn, lạnh lùng đầy tinh hoa Nhật Bản. Cái hay của bài thuốc xoang này là dùng năng lượng của rượu sake làm tinh thần gốc đạo có cả sức tấn công nhanh như kiếm sĩ để tiêu diệt vi khuẩn gây ra viêm xoang và dùng sự dịu dàng nhưng mang các vi lượng của Tỏi Đen để phụng sự nuôi dưỡng, chăm sóc dịu nhẹ các mô tế bào xoang giúp hồi phục như những cánh hoa anh đào ”

Kể đến đây, ông tôi liền đứng dậy, mở cánh tủ ra, lấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đựng trong là một mảnh giấy màu vàng sẫm màu, đã mốc, trên đó toàn tiếng Nhật. Ông chậm rãi nói với tôi rằng “ đây chính là bảo bối của ông, ông giữ cho đến thời điểm này, vì ngày xưa thời kỳ khó khăn, không có đủ các vị thuốc trong này, nên mãi về sau, qua năm 1975, ông mới nhớ lại các phương thuốc, từng kỹ thuật ủ lên men, ngâm thuốc, để làm ra thuốc xoang có màu dung dịch vàng nhẹ, ông đã tự dùng chính thuốc đó để chữa khỏi xoang cho ông” . Tuy nhiên ông còn một trăn trở “ Vì ông không biết Tiếng Nhật, nên toàn bộ các công thức trong này, ông đã làm có thể vẫn bị sai hàm lượng và tinh thần của bài thuốc, ông rất mong hoàn thiện được bài thuốc này, nhưng tuổi ông đã cao, ông không theo học ngành y mà chỉ làm theo bài thuốc của vị tiến sỹ kia tặng ông”.Lúc ấy không hiểu sao trong lòng tôi vô cùng hứng khởi, và Tôi đã buột miệng nói ra”Ông ơi, ông có thể cho cháu bài thuốc này không? Cháu hứa sẽ cất giữ cẩn thận như ông đã làm, cháu hứa cháu lớn lên sẽ phát triển và hoàn thiện bài thuốc này và nhất định cháu sẽ trở thành một lương y giỏi, để cứu giúp nhiều người bị xoang” thời điểm tôi nói ra như vậy nhưng thực sự tôi không ý thức được một điều rằng chính sau này, câu nói vô tình đó của tôi đã theo tôi suốt cuộc đời mình như một sự sắp đặt của số phận. Quay trở lại khoảnh khắc đó, ông trả lời tôi “được rồi, ông tin ở cháu và giao cho cháu cất giữ bảo bối này”. Tôi trở về nhà với hộp đựng bài thuốc đó trong tay.

Thoáng chốc qua năm đó tôi khỏi xoang lúc nào không hay, vì dùng thuốc xoang của ông tôi hàng ngày. Rồi cũng đã qua chục năm, tôi bước vào đại học, tôi thi đỗ vào trường Kinh tế quốc dân với bao bạn bè mới và nơi mảnh đất mới. Năm thứ nhất vào đại học tôi ở cùng ký túc xá với các bạn thì người bạn thân nhất của tôi bị căn bệnh viêm xoang hành hạ, tôi cảm nhận được hàng ngày, mỗi khi thời tiết thay đổi, bạn tôi đều phải nghỉ học, chỉ nằm ở phòng không muốn đi lại bất cứ đâu vì cơn đau, sự khó chịu hành hạ. Nhà bạn tôi nghèo lắm nên không đủ tiền chữa bệnh, “Ừ bệnh này nó hành hạ tao khổ sở lắm, nhưng kệ đi, cứ chịu đựng vậy thôi chứ lấy đâu ra tiền để chữa đây?” đó là câu hỏi và cũng là câu trả lời của bạn tôi. Suốt nhiều đêm suy nghĩ về việc này, nghĩ thương bạn, tôi vội vàng bắt chuyến xe khách trở về quê, để tìm lại công thức năm xưa.

Năm nhất đại học đó, ông nội tôi đã không còn, thứ duy nhất mà tôi còn đó là: Niềm tin về việc tôi sẽ hoàn thành được bài thuốc xoang như năm xưa tôi đã làm và đã hứa với ông. Thật may vì chiếc hộp gỗ cũ mốc meo ngày nào vẫn nằm đó đúng nơi cái tủ cạnh đầu giường tôi vẫn ngủ, chưa từng có sự xáo trộn nào. Tôi cầm nhanh lấy chiếc hộp cất dưới những bộ quần áo đã sờn, mở vội nắp hộp ra, không thể ngờ thứ mà ông cất giữ bao lâu nay, đến tôi cất giữ thêm cả chục năm nữa là một tờ giấy bên trong đã ố vàng, những dòng chữ Nhật vẫn còn đó, nhưng không phải màu đen như những chữ thông thường, mà giờ đây đã ngả sang màu xám nhạt, một tay tôi cầm chiếc hộp gỗ, một tay tôi cầm tờ giấy mà nước mắt tôi cứ ứa ra thành hàng, chân đứng không vững được nữa, tôi ngồi thụp xuống đất, cảm xúc lúc đó trào dâng lên nỗi nhớ ông, nhớ tấm lòng mà ông đã để dành lại cho tôi. “Đây rồi, công thức đây rồi, tấm bản đồ để chữa khỏi viêm xoang đây rồi”,trong đầu vô cùng vui sướng, tôi hét toáng vì mừng rỡ rồi chạy thẳng ra sân giữa trời trưa nắng chang chang mà gào to lên như đứa trẻ 5 tuổi khi được mẹ đi chợ về mua cho chiếc bánh rán”. Vì tôi không biết Tiếng Nhật, nên ngay sau đó là thời gian tôi đi tìm đường để dịch Tiếng Nhật sang tiếng Việt, trong bài thuốc có hơn 6 vị thuốc, tôi liền chia làm 3 phần, đi lên Hà Nội để tìm các công ty dịch thuật, dịch từng mẩu nhỏ một, tôi đã cẩn trọng đến vài công ty khác nhau, để dịch từng phần, dịch đi, dịch lại, rồi cho các công ty dịch chéo nhau, để không bị dịch sai tinh thần bài thuốc và hàm lượng.

Khi tôi trở về trường, tôi bắt đầu lấy hết tiền học, để làm thử mẻ thuốc đầu tiên, đã có đủ 6 vị rồi, sau thời gian dài ngâm thuốc, sao thuốc và pha chế thuốc theo đúng các chỉ dẫn, tôi vội vàng cho bạn tôi dùng thử, Cậu bạn tên Tuân sau khi dùng thì khi nhỏ dung dịch đó vào mũi thì chỉ thấy xót thôi, chứ không hề thấy có dịch mũi đẩy ra như ngày xưa tôi dùng, tôi vô cùng buồn, bảo Tuân “ chờ thêm lát nữa, xem kết quả như nào?” nhưng chờ mãi, vẫn không có kết quả như mong muốn, tuy nhiên Tuân phản hồi “đỡ bị nghẹt mũi xíu rồi”. Nghe thấy vậy tôi mừng thầm, động viên Tuân dùng hết lọ thuốc nhỏ mũi tôi đưa. Nhưng trong lòng tôi hiểu rằng phải đẩy được dịch mũi ra ngoài thì mới khỏi được bệnh xoang, giống như tôi ngày xưa, đó là cảm giác mà tôi suy nghĩ nhất trong lúc đó. Tôi tiếp tục mày mò và thử nghiệm nhiều lần làm đi làm lại công thức thuốc trong căn phòng ký túc xá của mình như ở phòng thí nghiệm, thử nghiệm thuốc hết lần này tới lần khác, chẳng mấy chốc tôi bị nhà trường yêu cầu ra khỏi ký túc xá vì làm phiền tới các bạn, và biến phòng ký túc xá thành nơi thí nghiệm, tôi không thể nào dừng lại được sự nghiên cứu và thử nghiệm bài thuốc đó, nó cứ ám ảnh tôi, lúc này tôi biết rằng mình đã thực sự ham mê nó rồi.

Tôi quyết tâm rời khỏi ký túc xá, nơi mà giá phòng ở hàng tháng rẻ nhất Hà Nội lúc bấy giờ, vì được nhà trường hỗ trợ, tôi rời ký túc xá, bố mẹ cũng không biết, nhưng ngay sau đó là khoảng thời gian vô cùng khó khăn của tôi

Tôi đã làm đủ nghề để sống, nhưng có một niềm tin và sự quyết tâm rất lớn trong con người tôi mà tôi biết đó là: Tôi phải trở thành nhà nghiên cứu để phát triển được bài thuốc này, tôi quyết tâm rời bỏ trường đại học, nơi tôi đang học, để theo đuổi công việc đam mê nghiên cứu thuốc XOANG của mình.

Trong suốt quãng thời gian đó kéo dài nhiều năm, hàng ngày tôi giúp đỡ những người bị bệnh xoang bằng phương thuốc chữa của mình, công thức của sản phẩm xoang này càng ngày càng được tôi hoàn thiện. Cứ mỗi lần chữa cho một người, tôi đều theo dõi sát sao và cùng đồng hành với người bị xoang cho đến khi họ khỏi, chính vì thế các liều lượng và thành phần trong sản phẩm được tôi tối ưu đi, tối ưu lại rất nhiều. Cho đến một ngày khi sản phẩm của tôi hoàn chỉnh, thì rất nhiều người sử dụng, cứ 10 người sử dụng, có tới 8,9 người phản hồi rất tốt với việc: khi xịt vào mũi, thì lập tức chỉ sau 1-2 phút là toàn bộ dịch mũi được đẩy ra ngoài, những bệnh như xoang sàng sau lượng dịch keo đặc trong cổ họng rất khó chịu, gây đau đầu và thở khò khè, đều được lôi hết dịch ra ngoài trong thời gian rất nhanh.

CON ĐƯỜNG RẼ NGANG TỪ CHÀNG CỬ NHÂN KINH TẾ SANG LƯƠNG Y:

  • 2014: Nhận giấy phép lương y
  • 3/6/2015: Giấy chứng nhận bài thuốc gia truyền
  • 17/11/2015: Chứng chỉ hành nghề khám chữa bệnh

  • 18/7/2016: Cấp phép hoạt động cho phòng khám chẩn trị YHCT Nam Xoang

Giải thưởng cao quý phòng khám NAM XOANG nhận được

2015: Lương Y Nguyễn Ngọc Đông nhận Giải thưởng Lê Hữu Trác

          Sản phẩm Nam Xoang nằm trong top 100 sản phẩm ưu việt Đông Nam Á

2016: Giao lưu gặp mặt nguyên Chủ tịch nước CHXNCN Việt Nam Trương Tấn Sang

2017: Gặp mặt giao lưu thầy thuốc tiêu biểu của năm.     

 

Báo sức khoẻ và đời sống nói gì về lương y nguyễn Ngọc Đông

Chủ Tịch Nước Trương Tấn San tặng kỷ niệm chương năm 2015
Lương y Nguyễn ngọc Đông thăm hỏi chúc tết TBT Nông Đức Mạnh
Gian hàng trưng bầy sản phẩm NAM XOANG tại triển lãm Cung văn hóa HNVX 2015 vinh dự được TBT Nguyễn Phú Trọng qua thăm hỏi và động viên
Ảnh lưu niện chụp cùng Chủ Tịch Hiệp Hội Đông y Việt Nam Trần Văn Bản năm 2015
Anh lưu niệm chụp cùng Ủy viên BCT Phạm Thế Duyệt năm 2015 tại Cung Văn Hóa HNVX
SP Nam Xoang đạt huy trương vàng Tốt 100 SP Ưu Việt ASEAN 2015

Lương y Nguyễn Ngọc Đông nhận giải thưởng thầy thuốc tiêu biểu 2016
Ảnh lưu niệm chụp cùng Chủ Tịch Hội Đông y TP Thái Nguyên năm 2015
Ảnh lưu niệm Ban Lãnh Đạo Trung Tâm PT YHCT Việt Thanh 2015
Chủ Tịch Liên Hiệp Khoa Học Vũ Minh trong buổi trưng bầy triển lãm thuốc Đông y tại CVH HNVX 2015

Lương y Nguyễn Ngọc Đông: Người góp phần gìn giữ và phát huy bài thuốc quý

Sản phẩm Nam Xoang đạt huy trương vàng tốp 100 sản phẩm ưu việt ASEAN năm 2015

 

Lương y Nguyễn Ngọc Đông vinh dự nhận các giải thưởng

 

>>>Sản Phẩm NAM XOANG

    ĐĂNG KÝ NHẬN TƯ VẤN





    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *